Thứ Bảy – Tuần 33 – TN1 – Năm lẻ
Bài đọc: I Mac 6:1-13; Lk 20:27-40.
1/ Bài đọc I: 1 Còn vua
An-ti-ô-khô thì rảo khắp các miền thượng du. Vua nghe tin ở Ba-tư có thành
Ê-ly-mai, một thành nổi tiếng vì nhiều của cải vàng bạc.
2 Đền thờ trong thành cũng có nhiều báu vật, có cả những mảnh giáp trụ bằng vàng, có áo giáp và vũ khí mà con vua Phi-líp-phê là A-lê-xan-đê đã để lại ; ông này là vua miền Ma-kê-đô-ni-a và là người đầu tiên cai trị nước Hy-lạp. 3 Vậy vua An-ti-ô-khô đã tới đó, tìm cách đánh chiếm và cướp phá thành, nhưng không thành công, vì dân trong thành đã hay tin trước.
4 Họ đứng lên giao chiến chống lại vua khiến vua phải bỏ chạy về Ba-by-lon, lòng buồn não ruột.5 Bấy giờ vua đang ở Ba-tư. Có người đến báo
cho vua biết là các đoàn quân sang đất Giu-đa đã bị thảm bại: 6 Tướng
Ly-xi-a chỉ huy đoàn quân tinh nhuệ nhất đã bị người Do-thái đẩy lui. Những người
này càng thêm mạnh nhờ vũ khí, quân nhu và và nhiều chiến lợi phẩm thu được của
những đoàn quân đã bị họ đánh tan tành. 7 Họ đã triệt hạ Đồ
ghê tởm do vua xây ở trên bàn thờ dâng lễ toàn thiêu tại Giê-ru-sa-lem, rồi xây
tường luỹ cao chung quanh Thánh Điện giống như ngày xưa. Cả thành Bết Xua của
vua, họ cũng xây như vậy.
8 Nghe tin ấy, vua rất đỗi kinh hoàng. Vua
lâm bệnh liệt giường vì phiền não, lại cũng vì sự việc không diễn ra như lòng
mong ước.
9 Vua nằm liệt như thế đã lâu, nỗi buồn cứ
ngày đêm ray rứt. Tưởng như ngày chết đã gần kề,
10 vua cho vời bạn hữu đến và nói : “Tôi
không thể chợp mắt, vì nỗi âu lo canh cánh bên lòng.
11 Tôi tự nhủ : Tại sao giờ đây tôi phải
điêu đứng khổ sở như thế này ? Trước kia, khi đang cầm quyền, tôi hạnh phúc và
được yêu mến biết bao !
12 Nhưng bây giờ, nhớ lại thời ở
Giê-ru-sa-lem, tôi đã lấy mọi vật dụng bằng bạc bằng vàng, đã sai người đi tiêu
diệt dân cư ở miền Giu-đa mà không có lý do chính đáng. Hồi tưởng lại những
hành vi tàn bạo đó, 13 tôi biết chắc rằng chính vì thế mà
tôi gặp phải bao nhiêu tai biến, và giờ đây sắp phải chết nơi đất khách quê người
vì buồn phiền vô hạn.
2/ Phúc Âm: 27 Có mấy người thuộc
nhóm Xa-đốc đến gặp Đức Giê-su. Nhóm này chủ trương không có sự sống lại. 28 Mấy
người ấy hỏi Đức Giê-su: “Thưa Thầy, ông Mô-sê có viết cho chúng ta điều luật
này: Nếu anh hay em của người nào chết đi, đã có vợ mà không có con, thì người ấy
phải lấy nàng, để sinh con nối dòng cho anh hay em mình.
29 Vậy nhà kia có bảy anh em trai. Người anh
cả lấy vợ, nhưng chưa có con thì đã chết.
30 Người thứ hai, 31 rồi
người thứ ba đã lấy người vợ goá ấy. Cứ như vậy, bảy anh em đều chết đi mà
không để lại đứa con nào. 32 Cuối cùng, người đàn bà ấy
cũng chết.
33 Vậy trong ngày sống lại, người đàn bà ấy
sẽ là vợ ai, vì cả bảy đều đã lấy nàng làm vợ?”
34 Đức Giê-su đáp: “Con cái đời này cưới vợ
lấy chồng, 35 chứ những ai được xét là đáng hưởng phúc đời
sau và sống lại từ cõi chết, thì không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng.
36 Quả thật, họ không thể chết nữa, vì được
ngang hàng với các thiên thần. Họ là con cái Thiên Chúa, vì là con cái sự sống
lại. 37 Còn về vấn đề kẻ chết trỗi dậy, thì chính ông
Mô-sê cũng đã cho thấy trong đoạn văn nói về bụi gai, khi ông gọi Đức Chúa là
Thiên Chúa của tổ phụ Áp-ra-ham, Thiên Chúa của tổ phụ I-xa-ác, và Thiên Chúa của
tổ phụ Gia-cóp. 38 Mà Người không phải là Thiên Chúa của kẻ
chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống.” 39 Bấy
giờ có mấy người thuộc nhóm kinh sư lên tiếng nói: “Thưa Thầy, Thầy nói hay lắm.” 40 Thế
là, họ không dám chất vấn Người điều gì nữa.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sự sống lại và cuộc sống đời đời
Có thể nói câu hỏi: “Có sự sống lại và cuộc sống đời đời
không?” là câu hỏi then chốt và quan trọng nhất của cuộc đời; vì niềm tin này sẽ
hướng dẫn con người trong cuộc sống ở đời này. Nếu con người tin có sự sống lại
và cuộc sống vĩnh cửu mai sau, con người sẽ biết sống ở đời này làm sao để đạt
được cuộc sống vĩnh cửu mai sau; nếu không tin có sự sống lại và cuộc sống đời
sau, con người sẽ tập trung mọi cố gắng để làm sao cho cuộc sống đời này được hạnh
phúc và hưởng thụ tối đa, mà không cần quan tâm đến việc thưởng phạt ở đời sau.
Niềm tin vào sự sống lại, tuy đã được đề cập đến trong Cựu-Ước, nhưng chưa được
cắt nghĩa rõ ràng; đa số người thời đó tin hạnh phúc chỉ ở đời này: sống lâu
trăm tuổi, con đàn cháu đống, được Thiên Chúa ban muôn phúc lành. Quan niệm về
sự bất tử của linh hồn được cắt nghĩa rõ ràng hơn trong Sách Khôn Ngoan (khỏang
~100 BC), và sự sống lại trong Sách Maccabees (~150 BC). Khi Đức Kitô nhập thể,
Ngài đã mặc khải rõ ràng cho con người những điều này và Kế Họach Cứu Độ của
Thiên Chúa trong các Sách Tin Mừng.
Các Bài đọc hôm nay tập trung vào việc tìm ra câu trả lời
cho câu hỏi quan trọng này. Trong Bài đọc I, vua Antiochus hối hận về những việc
làm gian ác đã gây ra cho người Do-thái trong những ngày cuối đời, khi nhà vua
phải đương đầu với những thất bại liên tiếp, bệnh tật, và sự chết. Trong Phúc
Âm, những người Sadducees muốn chứng minh không có sự sống lại nên dựng nên một
câu truyện giả sử để hỏi thử Chúa. Ngài trả lời Nhóm Sadducees về sự sống lại
và sửa sai niềm tin của họ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Tôi biết chắc rằng chính vì thế mà tôi
gặp phải bao nhiêu tai biến.
1.1/ Những thất bại liên tiếp của vua Antiochus:
(1) Lòng tham vô đáy: Những người tham lam không bao giờ bằng
lòng với những gì họ đang có, lòng họ luôn mong muốn có nhiều của cải hơn. Khi
con người say men chiến thắng, họ nghĩ họ có thể làm mọi sự, và không ai có thể
ngăn cản họ. Đó là lý do mà khi vua Antiochus ”nghe tin ở Ba-tư có thành
Elymais, một thành nổi tiếng vì nhiều của cải vàng bạc. Đền thờ trong thành
cũng có nhiều báu vật, có cả những mảnh giáp trụ bằng vàng, có áo giáp và vũ
khí mà con vua Philíp là Alexandre đã để lại;” nhà vua đã tới đó, tìm cách đánh
chiếm và cướp phá thành.
Nhưng lần này không thành công, vì dân trong thành đã hay
tin trước. Họ đứng lên giao chiến chống lại vua khiến vua phải bỏ chạy về
Babylon mà lòng buồn não ruột.
(2) Thất bại trong việc quản trị đất Judah: Việc gian ác và
cai trị bất chính sẽ không tồn tại lâu dài vì “trời cao có mắt.” Hơn nữa, khi
con người bị dồn vào chân tường, họ sẽ phản ứng lại để bảo vệ sự sống còn của họ.
Đang khi vua ở Ba-tư, có người đến báo cho vua biết là các đoàn quân bên đất
Judah đã bị thảm bại: ”Tướng Lysias chỉ huy đoàn quân tinh nhuệ nhất đã bị người
Do-thái đẩy lui. Những người này càng thêm mạnh nhờ vũ khí, quân nhu và và nhiều
chiến lợi phẩm thu được của những đoàn quân đã bị họ đánh tan tành. Họ đã triệt
hạ Đồ ghê tởm do vua xây ở trên bàn thờ dâng lễ toàn thiêu tại Jerusalem, rồi
xây tường luỹ cao chung quanh Thánh Điện giống như ngày xưa. Cả thành Bethzur của
vua, họ cũng xây như vậy.” Nghe tin ấy, vua rất đỗi kinh hoàng. Vua lâm bệnh liệt
giường vì phiền não, lại cũng vì sự việc không diễn ra như lòng mong ước.
1.2/ Gieo gió sẽ gặt bão: Khi đối diện với thất bại, bệnh tật,
và sự chết, con người mới biết suy nghĩ lại những việc gian ác họ đã làm. Vua
Antiochus nhận ra tất cả của cải ông đã vơ vét được cách bất chính không đem lại
hạnh phúc cho ông. Máu của những người vô tội đổ ra vì tham vọng ngông cuồng của
ông giờ đây trở lại ám ảnh ông ngày đêm. Vua Antiochus nhận ra sự liên quan giữa
bệnh tật ông đang chịu với những hành vi gian ác ông đã làm. Vua nói với các bạn
hữu: “Hồi tưởng lại những hành vi tàn bạo đó, tôi biết chắc rằng chính vì thế
mà tôi gặp phải bao nhiêu tai biến, và giờ đây sắp phải chết nơi đất khách quê
người vì buồn phiền vô hạn.”
Những suy xét của vua Antiochus phải là bài học cho những
người ngông cuồng không chịu tuân theo luật tự nhiên của Đấng Tạo Hóa. Họ phải
biết một luật luân lý hết sức nền tảng của con người họ phải tuân theo là “làm
lành tránh dữ.” Theo nguyên lý nhân quả, con người phải hứng chịu mọi hậu quả về
các hành động họ làm khi còn sống trên dương gian này. Nếu làm những điều tốt
lành, họ sẽ được thưởng công xứng đáng; nếu làm những sự gian ác, họ sẽ phải đền
trả cách cân xứng. Hầu hết các tôn giáo lớn trên địa cầu đều chịu ảnh hưởng của
nguyên lý này, cho dù mỗi tôn giáo một niềm tin khác nhau.
2/ Phúc Âm: Có sự sống lại hay không?
2.1/ Câu hỏi khó của Nhóm Sadducees nhằm chứng minh không có
sự sống lại: Nhóm này chỉ tin vào Sách Luật Moses và không tin có sự sống lại.
Đó là lý do tại sao họ đến và hỏi Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, ông Moses có viết cho
chúng ta điều luật này: Nếu anh hay em của người nào chết đi, đã có vợ mà không
có con, thì người ấy phải lấy nàng, để sinh con nối dòng cho anh hay em mình
(Deut 25:5). Vậy nhà kia có bảy anh em trai. Người anh cả lấy vợ, nhưng chưa có
con thì đã chết. Người thứ hai, rồi người thứ ba đã lấy người vợ goá ấy. Cứ như
vậy, bảy anh em đều chết đi mà không để lại đứa con nào. Cuối cùng, người đàn
bà ấy cũng chết. Vậy trong ngày sống lại, người đàn bà ấy sẽ là vợ ai, vì cả bảy
đều đã lấy nàng làm vợ?” Câu hỏi của họ tuy dựa trên Lề Luật, nhưng không thực
sự xảy ra trong cuộc đời. Tuy nhiên, nếu có sự sống lại, nàng sẽ thuộc về ai
trong 7 người anh em?
2.2/ Câu trả lời của Chúa Giêsu: Chúa Giêsu tách rời 2 vấn đề
của họ: chuyện vợ chồng và sự sống lại; đồng thời Ngài sửa sai niềm tin của họ:
(1) Chuyện vợ chồng: “Con cái đời này cưới vợ lấy chồng, chứ
những ai được xét là đáng hưởng phúc đời sau và sống lại từ cõi chết, thì không
cưới vợ cũng chẳng lấy chồng.” Vợ chồng chỉ xảy ra khi còn ở dương gian; tất cả
là anh chị em trong cuộc sống mai sau. Con người không có nhu cầu để cưới vợ lấy
chồng trên Thiên Đàng như Hồi-Giáo tin.
(2) Cuộc sống trường sinh: “Quả thật, họ không thể chết nữa,
vì được ngang hàng với các thiên thần. Họ là con cái Thiên Chúa, vì là con cái
sự sống lại.”
(3) Chúa dùng Luật họ tin để bắt bẻ sự tin sai của họ: “Còn
về vấn đề kẻ chết trỗi dậy, thì chính ông Moses cũng đã cho thấy trong đoạn văn
nói về bụi gai (Exo 3:1-6), khi ông gọi Đức Chúa là Thiên Chúa của tổ phụ
Abraham, Thiên Chúa của tổ phụ Isaac, và Thiên Chúa của tổ phụ Jacob. Mà Người
không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là, vì đối với Người, tất cả đều
đang sống.” Nếu họ tin “Thiên Chúa là Chúa của kẻ sống,” họ phải tin các tổ phụ
Abraham, Isaac, và Jacob vẫn đang sống; nói cách khác, họ phải tin có sự sống lại.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta phải chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình
khi còn sống trên dương gian; vì thế, chúng ta phải luôn hành động theo Luật
Chúa dạy và luật tự nhiên.
– Căn bản của niềm tin vào sự sống lại là chính Chúa Giêsu.
Chúng ta phải để niềm tin này nuôi dưỡng và soi sáng mọi công việc chúng ta
làm, và phải biết sống làm sao ở đời này để xứng đáng thừa hưởng cuộc sống mai
sau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét